Xuân Diệu được coi là nhà thơ tiên tiến nhất trong các nhà thơ mới. Đề tài nhưng Xuân Diệu hướng đến không có gì là không quen mới mẻ, ông cảm nhận thiên nhiên trước một nỗi niềm xôn xao xuất phát từ cái ảm đạm cô đơn, từ sự ước mong giao cảm cùng với đời chỉ thực sự lộ diện trong ý thức cá thể sâu sắc của những nhà thơ mới. Thành công Đây mùa thu tới là 1 tác phẩm như vậy.
Bạn đang xem: Phân tích đây mùa thu tới

Bầu trời hiện lên trước mắt nhà thơ thiệt đẹp bao gồm trăng, mây và chập chờn cánh chim. Câu thơ tả trăng bao gồm một âm điệu rất hay: “Thỉnh thoảng con gái trăng tự ngẩn ngơ”. Ngôn từ và hình ảnh ngồ ngộ, ngơ ngác cụ nào. Sao lại “thỉnh thoảng”? Sao lại “tự ngẩn ngơ”? Hoài Thanh bắt vô cùng tinh điểm sáng này của Xuân Diệu: “Ngay lời văn của Xuân Diệu cũng đều có vẻ nghịch vơi. Xuân Diệu viết văn tựa như con nít học nói hay người ngoại quốc mới võ vẽ tiếng Nam. Câu văn tuồng bỡ ngỡ. Nhưng loại dáng bỡ ngỡ ấy đó là chỗ Xuân Diệu hơn người”. Đúng thế. Đọc kĩ, mới thấy câu thơ Xuân Diệu vô cùng tinh và vô cùng nghịch, vì chưng nó bất thần “bắt quả tang” một tâm trạng mơ màng, ngơ ngẩn của con gái trăng. Tất cả điều, Xuân Diệu bắt trái tang vạn vật thiên nhiên hay chính cõi lòng mình? từ cánh chim trốn rét, Xuân Diệu chợt hoảng hốt khi nhận thấy điều kinh sợ đang xảy ra giữa khu đất trời: “Khí trời u uất hận phân tách li”. Nỗi đau li tán dằn xuống trong thanh trắc của chữ “hận” như tiếng nấc trước một vũ trụ dường như trống rỗng.
Khung cảnh ngày thu đã khiến cho con tín đồ và vạn vật đông đảo buồn, bầu trời và khía cạnh đất đều có chung vai trung phong trạng buồn:
Tác giả đã dùng từ “luồn” thiệt tinh diệu, gợi cho người đọc có cảm hứng nhìn thấy được cái thời tiết lạnh lẽo mướt đang hiện hữu hình. Đúng là cái thời tiết lạnh lẽo đang tàng hình trong ngày tiết chớm thu, nhưng chỉ tín đồ nghệ sĩ – vốn là nhà bác bỏ học của các giác quan mới phát hiện tại được. Tuy vậy hình hình ảnh con tín đồ đột ngột lộ diện trong nhì câu kết new là dòng nấc tối đa của cảm giác thu Xuân Diệu:
Nàng thu tồn tại trong bóng dáng của một nàng phụ nữ đẹp. Tất cả cảm xúc thu tổ hợp vào đây. Thơ Xuân Diệu dẫu tất cả nói trời mây đất nước gì sau cùng cũng kết lại nơi bé người, chỗ tuổi trẻ, nơi những thiếu nữ vừa chạm bước vào ngưỡng cửa ngõ cuộc đời, vừa ngơ ngác vừa khát vọng – mong ước yêu đương, khao khát giao cảm với cuộc đời rộng lớn. Nhị câu thơ man mác trong tâm lý mơ hồ nước không xác định, rất phù hợp với tâm hồn rưng rưng của lứa tuổi này; con số không xác định (ít nhiều), nỗi bi thiết thầm yên ổn không căn nguyên (buồn không nói).
Bức tranh thu của Xuân Diệu là việc thám hiểm phút chuyển mình cũ mà mới lạ của thời gian từ hè quý phái thu, từ nóng sang lạnh bởi những giác quan tinh tế (thị giác, xúc giác), tạo đa số rung cồn thâm mĩ. Đó là một hiến đâng quý báu của thi sĩ vào việc tò mò thiên nhiên bằng nghệ thuật và thẩm mỹ thơ ca. Linh hồn bức tranh là 1 tình thu bi thảm vắng cô đơn. Thiết bị nhất, vày trạng thái riêng của mùa thu. Thu không rầm rĩ như hạ, tê tái như đông, tươi vui như xuân cơ mà êm lắng u sầu một bí quyết mơ màng, dễ dàng gợi hồn thơ phía nội. Thứ hai, nỗi bi ai thu chạm chán nỗi sầu tuổi con trẻ của thời vong quốc, ngơ ngác trước ngưỡng lối ra vào đời, càng thèm khát nhập vào đời càng bị đẩy vào cô đơn. Cái không khí lạnh thu là cái thời tiết lạnh lẽo của linh hồn cô đơn đang “thả ra phần đa tiếng thở dài để gọi nhau” (Xuân Diệu). Giá trị nhân phiên bản của bài thơ là ngơi nghỉ nỗi buồn trong trắng ấy.
Xem thêm: Cách Tìm Tập Xác Định Của Hàm Lũy Thừa, Logarit Cực Đơn Giản
Đây mùa thu tới gợi cho người đọc cảm thấy được mùa thu đẹp cơ mà buồn. Bài xích thơ biểu thị sự mới mẻ và lạ mắt cả nghệ thuật và nội dung, biểu thị sự cô đơn, niềm mơ ước giao cảm với đời của phòng thơ.