Viết bài viết số 2 lớp 10 bao gồm 49 bài xích văn mẫu mã hay được amiralmomenin.net tuyển chọn từ những bài làm hay của học sinh trên cả nước.

Bạn đang xem: Ngữ văn 10 bài viết số 2

Bài viết số 2 lớp 10 gồm 5 đề trực thuộc dạng văn tự sự, qua đó nhằm mục đích kiểm tra reviews khả năng có tác dụng văn của các bạn học sinh để chuẩn bị cho bài xích thi giữa học kì 1. Toàn thể 49 bài xích văn mẫu mã này vẫn giúp chúng ta học tốt môn Văn lớp 10 và ăn điểm cao trong các bài kiểm tra, bài xích thi chuẩn bị tới. Xung quanh ra, các em tất cả thể xem thêm bài văn mẫu lớp 10 số 3, số 5 để có thêm nhiều ý tưởng hay và new cho những bài viết của mình. Mời các em cùng tham khảo nội dung chi tiết dưới đây.


Tuyển tập 49 bài xích văn mẫu mã lớp 10: bài viết số 2


Bài viết số 2 lớp 10 đề 1

Dàn ý bài viết số 2 lớp 10 đề 1

1. Mở bài:

a) Em bước vào giấc mơ như thế nào? thời điểm đó trung tâm trạng em như thế nào?

b) Em chạm mặt lại người thân trong gia đình là ai? tình dục với em như vậy nào? biện pháp xa bao lâu? Lí vị gì xa cách em lâu thế? cảm xúc của em khi gặp mặt lại người thân?

2. Thân bài:

a) reviews chung về fan thân: tín đồ thân bây giờ ở đâu? làm gì? tình huống nào em chạm chán lại fan thân?

b) Khi gặp gỡ lại quan gần kề thấy tín đồ thân như vậy nào? Diện mạo? Hình dáng? Y phục? Cử chỉ? đường nét mặt? Động tác? Lời nói...(Chủ yếu tả fan và hành động)

c) người thân có phần đa nét gì khác so với lúc trước khi xa không? (So sánh trường đoản cú hình dáng phía bên ngoài với tính cách bên trong trước đó với bây giờ?)

Nhận xét và suy nghĩ của em.

d) Nhớ và kể lại đa số kỉ niệm đính bó với người thân.

e) Em và người thân đã trò chuyện như thế nào? Nói với nhau gần như gì? (Kể lại nhộn nhịp và lồng vào cảm xúc)

f) Cuối buổi gặp mặt gỡ những việc gì xảy ra? cảm xúc của em?


g) cái gì đã thức tỉnh em dậy? vai trung phong trạng em như thế nào? cảm hứng lâu lắng?

3. Kết bài:

a) niềm mơ ước tan thay đổi - trở về hiện tại - ấn tượng sâu sắc duy nhất của em và người thân trong gia đình là gì?

b) cảm giác của em ra sao, lúc nhớ lại cuộc chạm mặt gỡ này?

c) Em gồm cảm suy nghĩ gì? Sẽ làm những gì để người thân trong gia đình vui long?

Bài viết số 2 lớp 10 đề 1 - chủng loại 1

Đã lúc nào bạn có niềm tin rằng sau một giấc mơ phần đông điều chúng ta hằng mong muốn ước bấy lâu sẽ trở nên sự thật? Đã có những lúc tôi cực kỳ tin vào điều ấy và luôn nhớ chốc lát kỳ diệu nhưng giấc mơ đã đem đến cho tôi.

Hôm ấy là một buổi tối cuối tuần, trời đầy sao và gió thì vơi nhẹ. Tôi ở trên xà nhà mơ mộng đếm những vì chưng sao. Bỗng nhiên tôi thấy cả không gian như bừng sáng. Trong vầng hào quang đãng sáng che lánh, ông tôi cười nhân hậu bước về phía tôi. Tôi vui tươi đến nghẹt thở nhìn nhìn gương mặt phúc hậu, hồng hào và mái tóc bội bạc phơ của fan ông yêu quí. Ông tôi vẫn thế: dáng bạn cao đậm, bộ quân phục đơn giản và giản dị và tầm nhìn trìu mến! Tôi ngồi mặt ông, tay nuốm bàn tay của ông, tận hưởng thú vui được kính yêu như thuở còn thơ bé... Tôi ước ao hỏi những trong ngày hôm qua ông sống như thế nào? Ông nghỉ ngơi đâu? Ông bao gồm nhớ đến mái ấm gia đình không... Tôi ý muốn hỏi nhiều chuyện mà lại chẳng biết bước đầu từ đâu cả.


Ông kể mang đến tôi nghe những mẩu chuyện cổ tích mà ngày xưa ông vẫn kể. Giọng ông vẫn thế: rủ rỉ, trầm với ấm. Ông hỏi tôi chuyện học tập hành, kiểm tra giấy tờ của tôi. Đôi mày ông nhíu lại khi thấy tôi viết phần lớn trang vở cẩu thả. Ông ko trách nhưng mà chỉ quan tâm khuyên nhủ tôi cố gắng học tập chăm chỉ hơn. Ông chú ý tôi rất rất lâu bằng cái nhìn bao dung và khích lệ. Ông còn bảo phần đông khát vọng nhưng ông làm cho dang dở,cháu hãy góp ông đổi thay nó thành hiện tại thực. đa số khát vọng ấy ông đánh dấu cả trong trang giấy này. ý muốn làm được điều ấy chỉ có tuyến phố học tập mà thôi...

Ông dẫn tôi đi trên con phố làng đầy hoa thơm với cỏ lạ. Nhị ông con cháu vừa đi vừa rỉ tai thật vui. Ông bảo mang đến chợ hoa xuân, ông hy vọng đem cả ngày xuân về tòa nhà của cháu. Ông chọn 1 cành đào, cành khẳng khiu nâu mốc tuy vậy hoa thì tuyệt đẹp: màu phấn hồng, mềm, mịn với e ấp như đang rụt rè trước gió xuân. Nụ hoa bỏ ra chít, cánh hoa rẻ thoáng như các đốm sao. Tôi tung tăng đi mặt ông, lòng vui mắt như con trẻ nhỏ. Ông nỗ lực cành đào bên trên tay. Chắc hẳn rằng mùa xuân vẫn nấp cả trong những nụ đào e lệ ấy... Xung quanh ông cháu tôi, kẻ mua, người bán, ầm ĩ và náo nhiệt. Họ cũng đang sẵn sàng đón xuân về!

Tôi đang bám vào tay ông, ríu rít truyện trò về gần như ngày xuân new sắp đến, bỗng nhiên nghe tiếng bà bầu gọi cực kỳ to. Tôi lag mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn sẽ nằm trên è nhà. Lòng luyến tiếc nhận thấy tất cả chỉ là 1 trong giấc mơ thôi...

Giấc mơ chỉ với khoảnh tương khắc kỳ diệu thỏa mãn nhu cầu niềm ý muốn nhớ của tôi. Tôi nuối tiếc song cũng học được nhiều điều từ niềm mơ ước đó. Và đặc biệt quan trọng nhất là tôi được gặp ông, được ông truyền cho ý thức và sự nỗ lực nỗ lực thực hiện đầy đủ ước mơ của thiết yếu mình.


Bài viết số 2 lớp 10 đề 1 - chủng loại 2

Kỷ niệm, cũng như những phím bọn - khi sờ tay vào, âm nhạc sẽ ngân lên, nhưng không hẳn lúc nào thì cũng tuyệt vời, mà gồm cái hay, chiếc dở, cái ao ước nhớ, cái lại say mê xóa đi. Với em điều đáng nhớ nhất trong đời học viên là chút đáng nhớ về thầy.

Cô nhỏ nhớn ngươi lên, chú ý xuống đồng hồ thời trang đeo tay, rồi dõi mắt ra bên ngoài cửa lớp. Chỗ dãy hiên nhà dài sẽ im ắng, chờ đợi, lắng nghe tiếng giày gõ nhịp nhằm thầm đoán: thầy giỏi cô? tiếng Toán của lớp 8/1 từ bây giờ thay đổi giáo viên. Thầy giáo cũ nghỉ hộ sản. Thầy giám thị thông báo sẽ sở hữu được giáo viên mới đến thay. Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng trong sự sốt ruột của học trò. Phía cuối lớp có ai đậm cá tính ngân nga: "Mười lăm phút đồng hồ, bi ai nhớ Toán thấy mồ, ảm đạm như con cá rô... Vẫn trôi... Vào tô..."

- Nghiêm!

Giọng trưởng lớp vang to, tương đối oai (nhờ lớn con). Thầy giám thị xuất hiện. Ngay gần một trăm bé mắt học tập trò đen láy đổ vào về phía cửa. Lấp ló phía sau thầy là 1 trong những bóng dáng lạ, chắc "ông" thầy Toán mới ?!!. Ô, nhưng mà sao mà... Như thể học trò quá đỗi!!!

Thầy giám thị cười khá tươi:

- Xin trình làng với những em, đây là thầy T đã phụ trách môn Toán lớp 8/1 vắt cho cô N...

Một tràng pháo tay yêu thích (?) vang lên như mưa rào tháng sáu. Thầy T mỉm mỉm cười gật vơi đầu "chào những em thân mến!". Ôi chao, nhì má thầy sao nhưng đỏ như màu xác pháo, cặp kính cận suýt chút nữa rơi khỏi sóng mũi. Chắc vị cảm cồn trước "thịnh tình" của bè bạn học trò cỡ... Hoa khôi đến hai phần bố lớp, dành riêng cho!

Trước lúc trở về văn phòng, thầy Giám thị còn "ân cần dặn dò":

- các em đề nghị học cho ngoan. Nhớ rằng không được phá thầy!

Ôi! Lời "đe nẹt" ấy không hẳn là không tồn tại duyên cớ. Bởi vì, phụ nữ 8/1 có truyền thống lịch sử mấy mùa mặc dù thông minh, học giỏi, đẹp nhất người, tốt hạnh kiểm nhưng... Chuyên đậm chất ngầu và cá tính cũng đứng vào hàng... Tai ác chiêu! Thầy cô mến cũng lắm, mà dở khóc, dở mỉm cười cũng nhiều. Ko biết trước khi vào lớp, thầy T vẫn "nghiên cứu giúp lý lịch" học trò chưa mà... Ngó bộ thầy "bình tĩnh rồi ... Run" thấy rõ.


Sau màn tự giới thiệu rất "dễ sương" - sinh viên năm cuối Đại học Khoa học tự nhiên (bằng loại giọng nhưng phong thái điệu đà như con gái). Thầy mừng húm đòi ... Kiểm tra bài bác cũ. Bốn mươi mấy chiếc miệng than trời đồng thời vẫn không làm chuyển đổi được quyết định "sắt đá" của thầy. Thầy cố kỉnh quyển sổ điểm dò thương hiệu (sao thầy không chịu nhìn vào sơ đồ gia dụng lớp nhỉ?!) cực kỳ lâu, nhị bàn tay run run (chắc vị bị học tập trò "chiếu tướng" hơi kỹ). Khi cây viết đỏ hạ xuống ngay sát giữa sổ, một chiếc tên được xướng lên:

- è Thị L.N.

Cả lớp im phăng phắc theo từng bước đi "dịu dàng" của N., nhằm rồi sau đó hai phút, bổng nổ ra một trận mỉm cười bom dội - N là một cô nàng có dáng dấp "oai phong" của một di chuyển viên nhẵn rỗ. Cao 1 m 65, học tập muộn 2 năm nên rất đáng mặt đàn chị so đối với cả lớp: trong lúc thầy T nhỏ nhom, chiều cao chỉ tầm 1 m 60 hay là một m 62 gì đấy (cộng luôn luôn bề dày đế của đôi giầy da mũi nhọn rộng vượt khổ chân). Một sự tương phản khá hài hước. Thầy T điếng người, mặt đỏ như người say nắng biển, vội vã hỏi dăm bố câu mang lệ rồi "mời" em N về chỗ. Quyển sổ điểm được gấp lại rối rít và bài học kinh nghiệm mới bắt đầu cũng rất cấp tốc chóng...

Cái sự bắt đầu nan ấy rồi cũng qua mau, rồi phần nhiều chuyện cũng trở thành kỉ niệm. Mà kỉ niệm lại ban đầu từ sự đon đả khá ngây ngô của cả thầy lẫn trò, lúc phía hai bên biết "hợp đồng tác chiến" trong những giờ học tập Toán.

Em còn ghi nhớ một lần, thầy T tất cả hứa sẽ dựng quy mô cho một vấn đề hình học không gian khó nuốt, nhằm học trò dễ hình dung hơn là chú ý vào hình vẽ. Vậy mà, nhì lần, bố lượt thầy cứ quên. Thời gian thì thầy bận học, thời gian lại bận soạn bài cho môn dạy, lúc làm kết thúc rồi dẫu vậy để quên sinh sống Ninh Hòa!!! Lần cuối cùng, thầy nhớ lấy theo, nhưng xe đò đông quá, người đời chen nhau làm cho hỏng mất mô hình của thầy!! học trò đâu chịu đựng tin! học trò đòi thầy dựng quy mô ngay tại lớp. Thầy hoảng loạn "huy động" thước dùng để kẻ với con số tối đa, "chấm" các em nhỏ xíu bỏng nghỉ ngơi hai dãy bàn đầu (trong đó tất cả cô nhỏ dễ thương) lên giúp thầy dựng mô hình. Trời đất! Năm bảy làn tóc thề, hơn một chục bàn tay nho nhỏ, cộng thêm thầy đứng vây quanh loại bàn thầy giáo thì... Còn ai bắt gặp được gì! Vậy là thầy đến học trò xếp sản phẩm một, theo từng dãy bàn gồm trong lớp, thanh nhàn tiến về phía "mô hình sinh động" tham gia theo kiểu "cưỡi trực thăng coi hoa". Vậy cơ mà vui tởm gớm, vậy cơ mà rất hòa bình. Cả thầy lẫn trò không một ai thấy được đường nét ngây ngô, khù khờ trong hành động của mình, nhiều hơn xem như đó là một trong những "kỳ tích" của sản phẩm chỉ số IQ trực thuộc vào loại thông minh?

Nhưng không hẳn lúc nào cũng hòa bình. Rồi cũng đều có lần, thầy bực tức hét lớn như "Trương Phi" chỉ vị chút đậm chất ngầu đi quá đà của bè lũ học trò thơ dại, tinh nghịch. Khiến cho học trò rơm rớm nước mắt tủi hờn. Còn thầy bất chợt dịu xuống như giọt nắng cuối thu để hỏi một câu thật dễ dàng "Ký kết hiệp cầu hòa bình":


- Ôi, sao đột nhiên dưng những em ngoan thừa vậy?

Vâng, thầy T của em là vậy đó - người lưỡng lự giận lâu, người rất đơn giản quên hờn, dễ nhập cuộc với áo trắng ngu ngơ. Thầy như một chiếc lá, vô tình vờ rơi xuống khía cạnh nước hồ nước đang xê dịch của tuổi học trò, góp thêm một nhỏ sóng giao thoa nhỏ bé, rồi lại theo gió cuốn cất cánh đi ... Thầy dạy không hay, giảng bài bác chưa hấp dẫn. Chúng em biết vậy, tuy vậy học trò ko chê, nhưng mặc nhiên chấp nhận như một sản phẩm công nghệ kỉ niệm, xếp sát bên những thế hệ kỉ niệm phải gồm trong tuổi ngây thơ, đáng quý của tuổi học tập trò. Thầy T khôn cùng hẳn thân thương (dẫu rằng thầy càng quan tâm giảng giải, học tập trò càng... Nhiệt tình ngơ ngác!). Bởi so với thầy T, tất cả những gương mặt trong sáng ngồi mặt dãy bàn học bằng gỗ dưới kia, hồ hết được thầy xếp đồng đẳng bằng một chiếc "mác" học trò 1-1 giản. Chúng như một quần thể tập thích hợp từ gần như cá thể không quen mà thầy đang mong muốn khám phá cùng ghi nhớ. Yêu cầu hòa nhập nhằm vô tư yêu mến, bỏ qua những chiếc mà thiên hạ chăm lo gọi là danh vị, tiền tài của mẹ thân phụ chúng bên ngoài xã hội ...

Nếu tất cả ai bảo học tập trò 8/1 hồi trước - hãy lựa chọn ra một nhân trang bị kỳ lạ độc nhất trường. Cô nhỏ dại năm xưa tin chắc, cả lớp đã đồng lòng bỏ phiếu cho thầy - Thầy T, thầy Toán lớp em.

Ai bảo học tập trò rất lâu rồi khác cùng với ngày nay? Đâu có, khá giống như nhau đấy chứ (khi nhìn theo một khía cạnh mong nhìn!). Bọn họ cũng thích gom nhóp kỷ niệm, sinh ra từ phần đông mảnh pha lê rơi rớt (dẫu không tròn trịa) vào suốt khoảng chừng đời còn làm... "Cái thứ ba... Danh tiếng..."

Bài viết số 2 lớp 10 đề 1 - mẫu mã 3

Nếu gồm ai hỏi: “Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học tập của em là ai?” Thì em sẽ không còn ngần hổ ngươi mà vấn đáp ngay: “Đó là thầy Nha”. Fan thầy giáo sẽ tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Cùng với em này cũng là người thân phụ thứ hai của mình.

Mặc mặc dù bấy giờ đồng hồ thầy trò đã xa nhau. Nhưng đa số kỉ niệm sâu sắc năm em còn học tập lớp 1 C của thầy thì chẳng thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa tuyệt nhất viết tay trái cần thầy vẫn yêu cầu thường nạm bàn tay em nắn nót từng đường nét chữ. Và tuy nhiên thầy hết lòng khuyên bảo mà các ngón tay của em cứ nhất thiết không chịu nghe lời. Những chữ dòng a, ă, â,… chẳng khi nào ngay hàng thẳng lối và lúc nào thì cũng méo mó như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không ai dạy dỗ cả và lại viết đẹp hơn nhiều. để cho thầy yêu cầu thốt lên: “Thật là ngược đời”. Một hôm, khi tới giờ tập viết – ngày tiết học stress nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp nghe năng lượng điện thoại. Thầy vừa bước thoát khỏi cửa là em lập cập đổi thanh lịch viết tay trái. Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi vỏ hộp đưa mắt nhìn thầy, chợt thầy ngồi dậy, xoa đầu em:

- từ bây giờ Thăng tốt quá! Viết đẹp nhất ghê ta! tất cả sự tân tiến vượt bậc đấy.

Rồi thầy con quay xuống lớp nói to:

- Để mừng sự văn minh của bạn, những em cho 1 tràng pháo tay nào!

Nhìn sự mừng húm không một chút nghi ngại trong hai con mắt thầy mà trong tim em thấy hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em nai lưng trọc ko ngủ. Đến sáng sủa hôm sau, em đưa ra quyết định sẽ nói hết sự thật với thầy. Mà lại ngồi vào lớp, em ko đủ dũng cảm để nói ra sự thật với tất cả chúng ta và thầy. Mãi đến lúc rã trường, khi chúng ta đã về hết với thầy cũng định đi về thì em mới nói cùng với thầy:

- Thầy ơi, em tất cả chuyện ước ao nói.

Thầy đưa góc nhìn em, hỏi:

- Thăng em, em có chuyện gì thế?

Nghe thầy hỏi, tuy vậy đã chuẩn bị kĩ đến giờ phút này dẫu vậy em vẫn thấy chột dạ. Ấp a, ấp úng mãi, em bắt đầu nói được một câu:


- Thưa thầy, chuyện ngày ngày hôm qua em

- Chuyện ngày trong ngày hôm qua nó có tác dụng sao?

Em nhảy khóc:

- Thưa thầy, ngày hôm qua em vẫn nói dối thầy. Bài bác tập viết đó không phải do em nắn nót bàn tay yêu cầu như thầy sẽ dạy mà đó là thành quả đó của bàn tay trái ạ.

Nghe em nói, khuôn khía cạnh thầy lộ vẻ bi thương phiền với hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, khuôn khía cạnh ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy đem tay gạt nước mắt của em bảo:

- Nín đi, đàn ông mà khóc thét thì xấu lắm đấy. Chuyện tội trạng ai chẳng tất cả một lần mắc phải. Nhưng quan trọng là tín đồ đó có biết nhấn lỗi như em giỏi không? Thôi, em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng mà lần sau ko được phạm yêu cầu nữa đâu nhé! Về đi.

Em hí hửng cảm ơn thầy rồi ôm cặp, cấp tốc chân cách về nhà và thầm hứa hẹn với lòng mình từ ni sẽ siêng tâm học hành nghiêm chỉnh nhằm không phụ lòng thầy.

Bấy giờ, khi đang rời xa mái ngôi trường tiểu học tập mến yêu, thời gian rất có thể trôi qua, phần đa thứ hoàn toàn có thể phai nhòa theo năm tháng. Mà lại hình hình ảnh người thầy xứng đáng kính đang mãi mãi theo em mang đến suốt cuộc đời.

Bài viết số 2 lớp 10 đề 1 - mẫu 4

Trong đời từng người, người nào cũng mong mong tìm cho doanh nghiệp một điểm tựa. Đó là gia đình, cha mẹ. Mặc dù những ai đã bước qua tuổi học tập trò “nhất quỷ nhị ma” với phần đông kỉ niệm khôn cùng đáng nhớ: là sảnh trường, hàng ghế đá, bục giảng thầy cô và bè bạn. Nơi ấy bao gồm một điểm tựa thật bình yên, vị trí ấy những con thuyền đã cặp cảng rồi đi. Cơ mà thầy cô – những người lái đò vẫn mài miệt theo năm tháng, trở đầy tình cảm và trí thức cho cuộc đời.

Đúng vậy, tôi đã đi được trên khôn xiết nhiều phi thuyền để cho bến đỗ cuối cùng. Với tôi cũng đã được đi trên chiến thuyền trở đầy tình yêu cùng học vấn của thầy Tuấn – thầy giáo dạy dỗ văn của tôi.

Tôi vẫn còn đó nhớ như in ngày đầu tiên thầy lao vào lớp tôi. Cả lớp sẽ ngồi vắng lặng học bài xích thì Hoàng reo ầm lên:

- các bạn ơi, lớp mình tất cả thành viên mới này!

Cả lớp ngước lên ồ ồ như chợ vỡ. Tôi dạn dĩ dạn vùng lên kéo “bạn mới” vào ngồi nơi trống bên cạnh tôi. Cả lớp xúm lại thăm nom ầm ĩ. “Bạn mới” ban đầu giới thiệu về đồng bọn mình. Cho tới khi trình làng đến tuổi và nghề nghiệp và công việc thì cả lớp tôi ú ớ, mặt đứa như thế nào đứa nấy ngờ ngạc như nai. Thầy rời bậc lên xuống bục giảng:

- Thầy là thầy Tuấn. Từ lúc này thầy sẽ là thầy giáo dạy dỗ văn của lớp này.

Thầy khẽ cười một cái. Tôi ngỡ ngàng bởi hình thức bề ngoài khá trẻ con của thầy. Thầy là thầy giáo mới chăng? ngôi trường tôi đâu bao gồm thầy giáo trẻ chũm này. Tiết học hôm ấy, thầy chưa dạy bài bác cho bầy tôi mà nói đến những hình thức trong học tập của thầy. Tôi nhớ, mấy đứa trong team “Ngũ quỷ” của tớ hồi ấy rất bướng với nghịch ngợm. Vị thấy thầy trẻ em nên lũ tôi nghĩ bí quyết chọc thầy. Tiết học tập sau của thầy Tuấn, tôi cùng đám chúng ta kiếm vỏ chuối rải đầy bục giảng trêu gan thầy. Vừa lao vào lớp thấy cảnh tượng ấy, đôi mắt thầy mở to, trán nhăn lại. Thầy quay trở về nhìn chúng tôi. đàn tôi vui sướng khi thấy vẻ mặt của thầy, tôi biết chắc hẳn rằng thầy đã mắng. Nhưng vui lắm phía trên khi thầy mắng mà vẫn tiếp tục tức giận vì trù trừ rõ ai làm trò này. Dẫu vậy không, chẳng bao gồm tiếng quát tháo mắng nào cả. Thầy thảnh thơi tránh hầu hết vỏ chuối rồi đi xuống cuối lớp. Tôi sững người, thầy vậy cây chổi tiến bước bục giảng quét dọn hết đông đảo thứ rác rưởi rưởi ô uế kia đi. Rồi thầy bắt đầu bài giảng một biện pháp say sưa.

Càng thấy như vậy, đàn tôi càng ước ao bày trò chọc phá để thầy yêu cầu chuyển lớp. Hôm thì đổ đầy nước lên ghế thầy ngồi, hôm nháy trang bị thầy trong giờ học, hôm lại ném máy cất cánh giấy khi thầy xoay đi,… không biết hồi đó bầy tôi đã dùng bao nhiêu trò để chọc thầy nhưng thầy luôn xử lí bằng những cách điềm đạm nhất. Tôi đã nhầm, thầy không con nít mà chính lũ tôi mới là những đứa con nít. Thầy chững chạc và hiểu phần đông chân lí. Từng nào thầy cô giáo đã từng có lần dạy lớp tôi các không thể chịu đựng được phần đông trò chọc phá ma quái của tập thể nhóm “Ngũ quỷ” nên đều xin đưa lớp. đàn tôi đã bị thầy “hạ gục”.

Nhóm tôi đành dừng phần lớn trò trêu nghịch lại. Tôi sẽ thử chăm bẵm nghe thầy giảng một lần. Tôi bất ngờ quá! Thầy giảng bài xích thật hay, giọng thầy trầm và nóng lạ thường. Khuôn khía cạnh “trẻ con” của thầy vẫn nghiêm nghị hẳn lên. Tiếng tôi mới lưu ý thấy. Tự dưng tôi thấy tội thầy quá. Bất ngờ, cuối buổi học thầy điện thoại tư vấn tôi lên. Thầy nhìn tôi trìu mến:

- Em à, cuộc đời con fan là bạn dạng nhạc dịp thăng dịp trầm. Không có phiên bản nhạc như thế nào là chỉ bao hàm nốt thăng rất đẹp đẽ, phải tất cả những khoảng chừng lặng sâu lắng thì ta bắt đầu cảm dìm được cuộc sống thường ngày này ý nghĩa.


Tôi ghi nhớ mãi câu nói này của thầy cùng nhớ cả khuôn mặt xấu hổ của mình lúc đấy nữa. Tôi thấy trách bạn dạng thân bản thân quá.

Từ hôm đó trở đi, tôi rời nhóm “Ngũ quỷ”. Lớp cũng bước vào trật từ bỏ hơn. Thầy đã tạo ra sự lịch sử của trường tôi. Thầy vơi nhàng, không quá khắt khe mà khiến cho lớp tôi nạm đổi. Còn đa số thầy cô rất là nghiêm tương khắc lại đành cố tay xin hàng.

- Cả lớp ơi, thầy Tuấn sắp phải đi rồi.

Tiếng trống vang lên có tác dụng tôi điếng người. Mới có tía tháng thôi, thầy mới ở bên lũ tôi cha tháng thôi mà. Thầy phi vào lớp, khuôn mặt thoáng buồn:

- Thầy xin lỗi bởi vì thầy không thể ở bên các em thật lâu. Thầy cảm ơn vì khi dạy các em thầy đã nhận được được hầu như món vàng thật tuyệt vời.

- Em xin lỗi thầy! – Tôi vực lên rồi nhảy khóc ngon lành như một đứa trẻ em lạc mẹ.

- Thầy sẽ quay lại và thầy mong đợi một em cứng cáp hơn.

Thầy khẽ mỉm cười bước tiến để lại sau sườn lưng những khuôn mặt buồn rầu, đôi mắt đỏ hoe. Lớp tôi ngồi yên ổn suốt máu ấy.

Đúng, thầy vẫn nói ko sai. Cuộc đời như bạn dạng nhạc, không tồn tại những khoảng tầm lặng thì sao thấy được ý nghĩa của nó. Tôi sẽ chờ ngày thầy trở lại - giúp xem một tôi mới trưởng thành và cứng cáp hơn.

Bài viết số 2 lớp 10 đề 1 - mẫu mã 5

Đã qua sát sáu năm cắp sách đến trường, tôi ấn tượng với rất nhiều thầy cô giáo. Thầy cô luôn luôn để lại vào tôi đông đảo hình hình ảnh đẹp và mãi không phai mờ. Nhưng đặc trưng nhất với tôi cùng cũng là fan tôi quí nhất - thầy giáo dạy tôi hồi lớp 5.

Tôi thấy cực kỳ ít người lựa chọn nghề làm cho thầy giáo. Nắm mà giáo viên tôi lại khôn cùng say mê với việc nghiệp trồng tín đồ này. Thầy trọng tâm sự với chúng tôi, thầy mong làm giáo viên từ khi tham gia học cấp 2. Những lần ngồi nghe thầy giáo giảng bài bác thích lắm. Trông thầy đứng bên trên bục giảng chững chạc, từ tin với được học trò yêu mến, thầy đang nuôi mong mơ từ đó. Về nhà, thầy bắt tụi em bé dại ngồi sắp đến hàng ngay lập tức ngắn cùng thầy giả làm cho thầy giáo. Quái gở thay, bầy trẻ lại ngồi nghe đến say mê. đắn đo chúng đọc mấy phần “thầy” giảng tuy thế đứa nào khía cạnh mũi cũng ngơ ngẩn, say sưa. Gồm khi “thầy” nói xong rồi mà bọn chúng vẫn ngồi bựa thần, dịp đó buộc phải gọi lớn chúng mới như sực tỉnh. Đó là đụng lực thứ nhất giúp cho mong mơ của thầy thành hiện thực.

Con đường mang đến với nghề của thầy cũng lắm gian nan. Chính vì thế mà hiện nay thầy giành cho nghề một tình yêu thiệt mãnh liệt. Là nam nhi cả trong gia đình có truyền thống lịch sử làm chưng sĩ, thầy được cha mẹ định hướng mang đến thi vào trường đh Y. Ngay lập tức từ nhỏ, gia đình thầy đã mong muốn như thế: Thầy vốn học xuất sắc lại thông minh, nhanh nhẹn nên cả nhà đặt niềm hy vọng rất lớn. Cơ mà năm lớp 12, bất thần thầy thông tin với gia đình sẽ thi vào Trường cđ Sư phạm, Khoa đái học. Đó là 1 trong những cú sốc cùng với gia đình, tuyệt nhất là người cha của thầy. Gia đình kịch liệt bội phản đối ra quyết định của thầy, thỉnh thoảng làm thầy rất đau đớn nhưng chưa xuất hiện lúc nào thấy dao động. Thấy vững đá quý với quyết tâm của mình và kiên cường thuyết phục đa số người.

Ngày đi thi cũng chính là ngày thầy bi thảm nhất. Ko một lời chúc, không một sự hễ viên, thầy đi thi chỉ tất cả một mình. Nhìn chúng ban có người thân trong gia đình châm sóc, thây cũng thấy tủi thân. Nhưng lại lúc kia thầy nghĩ bản thân càng cần cứng rắn và bạo dạn mẽ. Rồi lúc đỗ thủ khoa, thú vui của thầy cũng ko được trọn vẹn. Gia đình thông báo sẽ không còn trợ cấp cho cho thầy nạp năng lượng học trong bố năm. Thế là 1 mình thầy lại phải chống đỡ, luân phiên sở cùng với biết bao cực nhọc khăn trong những năm học tập Cao đẳng. Vừa đi làm việc thêm vừa đi học, thầy mặc kệ khó khăn để giành được ước mơ của mình và để minh chứng cho gia đình sự lựa chọn của thầy không sai.

Nhìn thầy giáo trẻ của shop chúng tôi lạc quan, vui nhộn đứng bên trên bục giảng không nhiều ai rất có thể nghĩ rằng con đường thầy đã đi thật dài khi cần vượt sang một mình. Nhưng lúc này thầy là 1 người thầy rất thành công. Không chỉ là giáo viên dạy giỏi mà thầy còn được toàn bộ học trò cửa hàng chúng tôi yêu quí. Shop chúng tôi yêu quí thầy vày con fan thầy xuất sắc bụng. Tuy còn trẻ dẫu vậy trong mắt chúng tôi thầy vô cùng chững chạc, vững vàng vàng. Thầy nghiêm khắc trong giờ học tập nhưng bên cạnh giờ thầy như một tín đồ khác, gần gũi, thân mật và hài hước.

Bài viết số 2 lớp 10 đề 1 - mẫu mã 6

Gia đình - nhị tiếng thật đơn giản mà đầy thân thương. Trong gia đình của mình, có lẽ người tôi cảm thấy mếm mộ nhất đó đó là anh trai.

Anh trai tôi hiện tại đang là học sinh lớp 12. Hằng ngày, ngoài bài toán đến trường, anh thường ở trong nhà giúp đỡ phụ huynh những công việc nhà như nấu cơm, cọ bát… Điều tôi cảm giác tự hào duy nhất là anh trai tôi nấu ăn vô cùng ngon. Anh cũng học rất giỏi khi nhiều năm ngay lập tức giành được học tập bổng của trường. Hoàn toàn có thể nhận xét rằng, anh tôi là 1 người con trai vô cùng hoàn hảo. Điều đó khiến phụ huynh rất từ hào về anh. Còn tôi, thì luôn được dịp khoe với bạn bè về người anh trai hay vời.

Vì là em gái bắt buộc anh tôi luôn nhường nhịn tôi trong hồ hết việc. Đôi lúc khi tôi biếng nhác không chịu thao tác nhà. Anh chỉ từ chối và mỉm cười cợt rồi làm nạm tôi. Có lẽ do tính tình của anh rất hiền khô lành. Cơ mà anh còn khôn xiết ít nói nữa. Thế nhưng không chính vì như vậy mà hai bạn bè xa cách nhau. Anh luôn luôn là địa điểm để tôi chia sẻ mọi bi hùng vui. Anh luôn luôn động viên tôi khi gặp phải cạnh tranh khăn. Anh cũng là người định hướng cho tôi trong các bước học tập.

Xem thêm: Nghĩa Của Từ Land On Là Gì, Định Nghĩa, Ví Dụ, Giải Thích

Tôi còn nhớ mãi kỉ niệm lúc còn bé, hầu như lần được anh chở đi chơi trên chiếc xe đạp cũ. Gần như trò chơi như thả diều, câu cá… đều vì chưng anh lý giải tôi một phương pháp tỉ mỉ, tận tình. Có nhiều lúc tôi giận dỗi hay khóc lóc, anh đều đến bên dỗ dành, an ủi. Nhưng chắc hẳn rằng kỉ niệm làm tôi nhớ nhất kia là vào thời điểm năm tôi học tập lớp 5. Khi ấy, cha mẹ phải đi công tác xa nhà. Chỉ gồm hai bằng hữu ở công ty tự chăm sóc nhau. Ngày hôm ấy là trang bị sáu, trên đường tới trường về thì trời hốt nhiên đổ cơn mưa rất to. Tôi chẳng chú ý không mang áo tơi theo vày lúc tới trường trời vẫn còn đó nắng ráo. Nên những lúc về cho nhà thì quần áo đã ướt nhẹp. Hôm đó, anh tôi cũng phải đi học. Mà lại vốn là bạn cẩn thận, anh luôn mang theo áo mưa.