Hướng dẫn làm bài xích văn mẫu bài bác viết số 1 lớp 10 đề 3 Cảm nghĩ về một người đon đả nhất của anh chị lớp 10 tuyệt nhất.

Bạn đang xem: Bài viết số 1 lớp 10 đề 3


Mỗi chúng ta đều gồm những người niềm nở chẳng hạn như ông bà, thân phụ mẹ, thầy cô, bạn bè,… Đó là những người chúng ta yêu thương với cũng yêu thương bọn họ hết lòng. Tình thân thương giúp bọn họ và người thân gắn bó bên nhau, thấu hiểu nhau. Thế nhưng ko phải thời gian nào bọn họ cũng bộc lộ tình yêu thương đối với họ. Bằng cách làm bài bác văn này, các em có thể thể hiện tình cảm, suy nghĩ của mình. Dưới đây là bài văn mẫu Bài viết số 1 lớp 10 đề 3 Cảm nghĩ về một người thân mật nhất của anh chị lớp 10 tuyệt nhất để những em tham khảo.

Bài viết số 1 lớp 10 đề 3 Cảm nghĩ về một người thân thương nhất của anh chị lớp 10 – bài bác làm 1

15 tuổi, tôi nghĩ rằng bản thân đã trưởng thành. Thế nhưng trong mắt mẹ tôi vẫn luôn là cô con gái nhỏ xíu bỏng. Mẹ vẫn luôn bên cạnh tôi mỗi ngày, yêu thương, bít chở và bao bọc cho tôi. Tôi luôn luôn thầm cảm ơn mẹ bởi vì điều đó nhưng tôi chưa một lần nói ra thành lời.

Mẹ của tôi không tốt lắm, mẹ lại hơi mập một chút nhưng mẹ gồm khuôn mặt rất xinh. Ai quan sát cũng nói trông mẹ thật nhân hậu. Mẹ bao gồm đôi mắt to, đen và rất sáng. Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi thấy sự trìu mến cùng tràn đầy tình thương thương. Bố tôi nói trước đây người mẹ cũng nhỏ nhắn nhưng từ sau thời điểm sinh tôi và em trai, body mẹ trở phải mũm mĩm như vậy. Nhưng tôi cùng bố vẫn luôn thấy mẹ thật đẹp. Mẹ không chỉ đẹp ở vẻ bề xung quanh mà mẹ còn đẹp trong tính bí quyết nữa.

Hàng ngày mẹ tôi phải làm việc rất vất vả. Mỗi ngày mẹ dành 8 tiếng ở trường học bởi vị mẹ tôi là giáo viên. Mẹ làm cho quản lý nhưng vẫn tham gia đứng lớp mỗi tuần 2 tiết. Hình như mẹ còn ôn luyện cho đội tuyển học sinh giỏi của trường. Trong siêng môn, mẹ tôi luôn luôn được các đồng nghiệp đánh giá cao. Ở bên tôi gồm rất nhiều bằng khen, giấy khen của mẹ. Tất bật với công việc là vậy nhưng về công ty mẹ vẫn chăm lo vẹn toàn mọi việc. Mẹ chăm sóc đến chị em tôi từng bữa ăn, giấc ngủ. Hễ đi có tác dụng về là mẹ vội vã vào bếp nấu nướng đến nỗi quần áo còn chưa kịp thay, mồ hôi vã ra trên trán. Những bữa cơm rất vội nhưng luôn luôn đầy đủ dinh dưỡng để mang đến chị em tôi lớn lên khỏe mạnh. Với tôi, mẹ là người đầu bếp tài tía nhất.

Tôi là chị nhưng là đàn bà nên hay vai trung phong sự với mẹ. Đôi khi tôi xung khắc với bố với nằm khóc, mẹ đến bên cạnh nói với tôi rất nhẹ nhàng. Mẹ thường cần sử dụng tình cảm thay vì dùng những lời lẽ nặng nề để khuyên nhủ răn tôi. Giải pháp ứng xử của mẹ với nhỏ cái, với đồng nghiệp, làng làng luôn luôn khiến tôi khâm phục. Mẹ chính là tấm gương sáng, là người nhưng tôi luôn luôn muốn hướng đến, là hình mẫu lý tưởng đến tôi noi theo.

Nhìn mẹ luôn luôn hết bản thân với công việc, với gia đình, tôi tự nhủ bản thân cũng phải cố gắng thật nhiều. Tôi sẽ học tập thật tốt để mẹ luôn luôn vui.

Thật tuyệt vời biết bao khi trên bước đường tôi đi luôn luôn có mẹ là người bạn đồng hành, là ngọn đèn sáng sủa soi đường chỉ lối. Với tôi mẹ cũng đó là động lực đến tôi vững bước.

*

Bài văn hay bài viết số 1 lớp 10 đề 3 Cảm nghĩ về một người thân thiện nhất của anh chị lớp 10

Bài viết số 1 lớp 10 đề 3 Cảm nghĩ về một người ân cần nhất của anh chị lớp 10 – bài xích làm 2

Với đề văn “Hãy kể về người bạn thân nhất của em”, Vũ Ngọc Quỳnh Giang, lớp 10 siêng Địa, trường thpt Chuyên Nguyễn Huệ (Hà Nội) giành được điểm 10. Tám trang giấy viết tay góp em bày tỏ nỗi buồn khi mất đi người bạn thân bởi vì căn bệnh ung thư máu.

“Mày có bạn thân không?”

Câu hỏi tương đối là thân quen thuộc với mọi người. Câu trả lời là có, không, nhiều lắm… Đấy là tùy thuộc vào mỗi người. Còn câu trả lời của tôi là “đã từng”. Tôi đã từng bao gồm một người bạn thân, thân thiết như chị em trong nhà. Nhưng một căn bệnh quái ác đã có bạn tôi đi khỏi vòng tay của gia đình, bạn bè với tôi, một phương pháp đột ngột với đau đớn.

Chúng tôi quen nhau từ những ngày tiểu học, đúng là từ năm lớp 4. Ngày đó, tôi vốn cực kỳ nhút nhát, không nhiều giao tiếp với các bạn học trong lớp. Rồi một ngày, cậu ấy tới, chủ động bắt chuyện với tôi. “Cậu bao gồm con gấu bông xinh thế!”, cậu ấy nói như vậy về nhỏ gấu của tôi, mặc dù những bạn thuộc lớp chê nó kỳ quái, chỉ vày nó không giống những bé gấu bông thông thường khác. Câu nói đó đã bắt đầu đến một tình bạn đẹp, mang lại những kỷ niệm không thể làm sao quên giữa nhì người bạn.

Ban đầu chỉ là chơi phổ biến gấu bông, nhưng rồi đến đọc truyện cũng đọc chung, hay cùng chơi, cùng vẽ tranh… Tôi dần mở lòng hơn, làm quen với những người bạn cơ mà cậu ấy giới thiệu mang lại tôi. Và rồi tôi nhận ra, cửa hàng chúng tôi đã thành tri kỷ cơ hội nào chẳng hay.

Tôi đã rất buồn vào trong ngày cuối thuộc của năm lớp 5, ngày mà lại tôi cứ nghĩ rằng sẽ không thể học bình thường với cô bạn thân của mình nữa. Nhưng cuối thuộc thì lên cấp hai, hai đứa vẫn học tầm thường với nhau, thân với nhau còn hơn cả trước cơ nữa. Cùng ưa thích truyện tranh, cùng biến đổi truyện tranh về cuộc sống mơ ước của hai đứa. Mang đến tới bây giờ, tôi mới thực sự để ý đến dung mạo của nó. Tóc đen dài, mắt to, thời gian nào cũng cười thật tươi. Domain authority hơi ngăm ngăm, cao hơn trung bình những cô bạn học khác. Có thể đám con trai trong lớp gọi nó là hung dữ, bà chằn, còn tôi chỉ thấy một cô gái mạnh mẽ và cá tính. Ngày tháng cứ êm đềm trôi qua. Trung ương sự vào giờ nghỉ trưa về những rung động đầu đời, những khúc mắc gia đình. Nhì đứa gắn với nhau như hình với bóng vậy.

Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất là sinh nhật năm lớp 7. Vốn có ít bạn bè phải tôi không tổ chức sinh nhật, chỉ rủ một vài ba người bạn thân tới chơi. Vậy mà, nó đã gọi thêm rất nhiều bạn thuộc lớp khác, tới “đập phá” tại sinh nhật tôi thành một bữa ra trò. Từ bé nhỏ tới giờ, chưa bao giờ gồm một bữa tiệc sinh nhật như thế nào của tôi bao gồm nhiều bạn bè tới như vậy. Vui mừng, bất ngờ, hạnh phúc, những cảm xúc hòa lẫn vào với nhau, tạo thành một kỷ niệm vui mang lại tôi.

Lớp 8, nó trở thành một vị gia sư, bổ túc thêm những môn Toán với Anh mang đến tôi. Ngược lại, tôi góp nó trong những môn Sử, Địa, Sinh. Một “đôi bạn cùng tiến” ăn ý. Nó càng ngày càng cao, ăn khỏe hơn, đánh tôi đau hơn, chạy cấp tốc hơn. Một bữa ăn năm chén cơm, ăn nhiều thịt nhưng ko ăn rau buộc phải bị thiếu chất xơ trầm trọng. Tôi phải làm cho một chế độ dinh dưỡng mới, bắt nó phải tuân thủ.

Những tài năng của nó càng ngày càng được thể hiện rõ ràng. Vốn nổi tiếng viết chữ rất đẹp, từng đoạt giải năm lớp 5 nên nó được giao nhiệm vụ viết sổ, viết đề mục cho các cô. Vẽ đẹp hơn, bộ truyện tranh mà lại hai đứa thuộc thực hiện năm lớp 6 lại tiếp tục dày hơn rồi. Luôn luôn nhắc nhở tôi khắc phục những khuyết điểm của bản thân, “viết nhanh lên mày!”, “đứng thẳng loại lưng lên!”. Những lời nói này, dần đã trở thành một phần ko thể thiếu vào cuộc sống học sinh của tôi.

“Mày ơi, tao mệt quá”.

Năm lớp 9, sức khỏe của nó đột ngột suy giảm. Sau một trận sốt xuất huyết, tỷ lệ hồng cầu trong máu của nó giảm tới mức nguy hiểm cùng không thể hồi phục. Nghỉ học hai tuần liền bặt vô âm tín. Rồi nó đi học trở lại, sụt năm cân. Từ đó, nó chỉ ngồi im vào mỗi giờ ra chơi, ko chơi bóng, ko đuổi bắt với tôi, không đi ăn trưa cùng cả nhà nữa. Vẫn vui tính, tốt cười, xuất xắc trêu đùa như trước, nhưng bây giờ lại đi kèm với một sự đau đớn, mệt mỏi ẩn sâu trong đôi mắt đen láy đó. Rồi tần suất những ngày nghỉ học tăng lên, kéo dãn hơn. Chỉ tất cả thể gặp nhau vào những ngày ôn thi học sinh giỏi, buộc phải sự tiều tụy của nó càng trở nên rõ rệt hơn sau mỗi lần gặp.

Cô gái nhưng mà tôi biết lúc xưa, mỗi bữa ăn năm chén cơm, nhưng bây giờ nhì má hóp lại, bộ hạ teo tóp, không còn lực. Đôi mắt vô hồn, tràn đầy sự mệt mỏi đau đớn. Ngay lập tức cả việc đi lại bây giờ với nó cũng khó khăn, phải bao gồm người dìu đi, ko tự đạp xe đến trường như vẫn làm cho bao thọ nay. Nó rất yêu mến môn Tiếng Anh, với thực sự rất ước ao chờ tới kỳ thi học sinh giỏi để thể hiện khả năng của mình. Nhưng cơn bệnh đó đã ngăn cản ước mơ của nó được thực hiện. Tôi đi thi, đoạt giải cùng bước tiếp tới vòng thành phố. Còn ước mơ của nó, đành dừng lại ở đây, vì chưng cơn bạo bệnh ấy.

Sau kỳ thi ấy, nó nghỉ học liền một tháng. Cùng ở lớp rộ lên những tin đồn. “Mày ơi, con Khánh bị làm sao thế?”, “Nó bị bệnh gì tương quan đến sức đề kháng ấy”, “Dạo này nó yếu lắm”, “Nó nghỉ học được cả tháng rồi ấy nhỉ?”. Lần đầu tiên, cả tập thể lớp 9A1 chúng tôi thật lòng vồ cập tới một người, lo lắng đến một người. Cố kỉnh phiên nhau chép vở trên lớp, lép thăm nó để giảng bài xích cho nó, chuẩn bị mang lại kỳ kiểm tra cuối kỳ sắp tới. Những ngày cuối cùng nó tới lớp, mọi người đều động viên, cố gắng hết sức để giúp đỡ nó. Chỉ bài, giảng bài, pha nước, giúp nó ăn sáng, chỉ nó giải pháp làm bài xích thi… Tạo điều kiện kết sức mang đến thể đưa nó qua kỳ thi này, một bước tới gần hơn với kỳ thi cấp tía – kỳ thi quan trọng mà cửa hàng chúng tôi sắp phải đối mặt.

Một ngày cuối tháng 12 năm 2016, tôi cùng một người bạn tới thăm nó tại nhà riêng. Nó nằm đó, trên dòng giường mà cửa hàng chúng tôi hay ngồi chơi với nhau lúc xưa, đang ngủ. Tất cả lẽ là một giấc ngủ yên ổn bình, vì nó không hề phải đối mặt với đau đớn, với những cơn co giật, nhức khớp luôn thường trực. Tôi ngồi chờ mang lại tới khi nó thức dậy. Ban đầu là cau có, tức giận và mệt mỏi, nhưng có lẽ, trong khoảng thời gian rất ngắn ấy, nó nhận ra đây bao gồm thể là lần cuối cùng cửa hàng chúng tôi được gặp nhau, bắt buộc đã ngồi dậy, để công ty chúng tôi có thể cùng ngồi nói chuyện.

Chúng tôi kể về những chuyện thú vị trên lớp, những câu chuyện hài hước. Nó cười, nụ cười tươi rói nhưng tôi vẫn luôn luôn chờ mong mỏi bấy lâu nay, thuộc với ước mơ nó được khỏe lại, có thể thuộc tới trường với tôi như trước. Cùng học, thuộc vẽ, cùng đọc truyện, sẻ phân tách những chổ chính giữa sự… Đó là hy vọng ước thiết tha nhất của tôi trong khoảng thời gian rất ngắn ấy.

Rồi nó bắt đầu kể cho công ty chúng tôi nghe về những ngày ở bệnh viện. Thời gian nó ở bệnh viện thậm chí còn nhiều hơn ở bên mình. Liên tục phải trải qua những xét nghiệm, sinh thiết, chọc tủy… Những cơn đau nhức khắp người, ngay lập tức cả việc ăn uống cũng nặng nề khăn, liên tục hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần của cô nàng kiên cường ấy. Bao gồm những lúc, tưởng chừng như bạo bệnh đã đánh gục nó, nhưng chiến binh ấy vẫn đứng vững, vẫn vươn lên như cành hoa hướng dương hướng về mặt trời.

Mái tóc đen bết lại vị không thể tắm gội thường xuyên, tóc cũng thưa dần, để lộ ra những mảng domain authority đầu trắng bệch. Nước da đá quý bủng, bên trên người chi chít những vết tím bầm vì chưng chọc kim giỏi bị tụ máu. Thủ công teo lại, việc cử động cũng trở yêu cầu yếu ớt. Trước kia, bữa như thế nào nó cũng ăn năm bát cơm, vậy mà lại vẫn than đói suốt ngày. Còn bây giờ, ngay lập tức cả việc húp vài thìa cháo cũng trở buộc phải khó khăn. Kể từ ngày bị ốm giải pháp đây bốn tháng, nó đã sụt hơn 10 cân. Hôm đó, thời điểm chuẩn bị về, nó đã nói với tôi một câu: “Có lẽ là bọn mày bắt buộc chuẩn bị sẵn tinh thần đi. Tao không nghĩ là tao qua được Tết năm ni đâu”.

Đêm hôm ấy, tôi ko ngủ được. Không ngừng nghĩ về lời nói ấy. đến tới thời gian ấy, tôi vẫn ko biết được tình trạng bệnh tình thật của nó. Chỉ biết là nó đang bệnh rất nặng. Mặc dù xung quanh miệng luôn luôn động viên nó, nhắc nó rằng phải gồm niềm tin, nhưng bao gồm niềm hy vọng lớn nhất, vững chãi nhất trong lòng tôi lúc này lại đang dao động. Lần đầu tiên, tôi nghĩ đến viễn cảnh một ngày, tôi không thể được chú ý thấy nó, loại ngày nhưng nó rời xa tôi mãi mãi. Một nỗi sợ vô hình dâng lên vào lòng, và mong muốn ước phép thuật xảy ra chưa bao giờ trở nên mạnh mẽ như cơ hội ấy.

Xem thêm: " Điều Kiện Tiếng Anh Là Gì ? Điều Kiện In English, Translation, Vietnamese

Hai ngày sau, tôi về Hà Nội. Việc làm cho đầu tiên là tới công ty nó. Để phân chia buồn với gia đình nó, những người yêu thương thương tôi như nhỏ ruột. Tôi đã rất bình tĩnh, cùng nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đơn giản thôi. Nhưng khi tới trước cửa nhà nó, những kỷ niệm tràn về, như một thước phim con quay chậm chạy trong ký kết ức. Tôi đã dặn lòng bản thân rằng ko được khóc, phải làm điểm tựa cho cha mẹ nó, nhất là vào những tích tắc đau lòng này. Nhưng, khi quan sát thấy mẹ nó, mở cửa mang lại tôi, quan sát thấy vị trí của loại giường nơi nó thường nằm trước kia đã được cầm thế bằng một chiếc bàn thờ mới dựng, chén bát hương vẫn còn nghi ngút khói, nước mắt đã tuôn rơi không ngừng. Bức ảnh nhỏ bên trên bàn thờ cũng không phải là một tấm ảnh thẻ tử tế, là bức ảnh chụp vào một ngày nó khỏe mạnh, đang cười. Bầu không gian ấy, như bóp nghẹt trái tim tôi vậy. Đau đớn, xót xa, hụt hẫng.