amiralmomenin.net xin trình làng đến độc giả những bài xích văn mẫu mã về nội dung bài viết số 2 hay tuyệt nhất ngữ văn 10 với rất đầy đủ 4 đề. Theo đó, bài viết số 2 lớp 10 gồm gồm 4 đề, từng đề amiralmomenin.net gởi đến độc giả 5 - 6 bài xích văn mẫu mã hay tuyệt nhất và tiên tiến nhất để các chúng ta cũng có thể tham khảo. Từ bỏ đó, giúp các bạn có những bài xích văn tốt nhất cho riêng mình.


*

Đề 1: đề cập lại chuyện cổ tích hoặc một truyện ngắn mà lại anh (chị) yêu thương thích

Bài làm

Những ngôi sao xa xôi là mẩu truyện kể về ba cô gái: Thao, Phương Định với Nho trong thuộc tổ trinh thám mặt đường. Các bước của chúng ta là ngồi đợi trên cao điểm. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom không nổ với nếu nên thì phá bom. Quá trình thật chẳng đơn giản dễ dàng chút nào. Rất buồn bã và gần kề ngay cái chết.

Bạn đang xem: Viết bài văn số 1 lớp 10 đề 2

Họ chạy trên cao điểm cả buổi ngày ngay lân cận những trái bom đã nằm hóng nổ. Nhưng mà họ can đảm và vui vẻ. Họ sẽ quen với đầy đủ vết thương, với khu đất bốc khói, không khí bàng hoàng và tiếng máy bay đang gầm lên ầm ĩ. Thần ghê lúc nào cũng căng lên như chão, tim đập nhanh, chân chạy nhưng biết chắc rằng xung quanh bom sắp nổ. Tuy nhiên rồi khi kết thúc việc, nhìn đoạn đường, họ thấy vui, thở phào nhẹ nhõm với sa tức thì về mẫu căn hầm mát lạnh lẽo của mình. Đánh một tương đối nước mát cho thật đã, xong xuôi thì tất cả nằm lâu năm trên nền đất độ ẩm nghe ca nhạc hay có thể nghĩ lung tung.

Hôm ấy vào buổi trưa, không gian im ắng lạ. Phương Định ngồi nhờ vào thành đá với khe khẽ hát. Cô mê hát, gồm khi bịa ra cả phần lớn lời hát ngớ ngẩn. Định người thủ đô và là một cô bé khá xinh với nhì bím tóc dày, mềm, mẫu cổ cao và hai con mắt đẹp. Nhiều anh lái xe quý thích thường nhờ cất hộ thư tán tỉnh cô.

Đang hay mộng đè suy nghĩ, Định bỗng giật mình. Tất cả tiếng giục của Nho cùng chị Thao. Họ đã nhận được ra tiếng máy bay trinh sát. Cả tổ đã cực kỳ quen cùng với việc: cái sự im re là sự bất thường. Tiếng trang bị bay do thám và tiếng bội phản lực gầm gào theo sau.

- sắp tới đấy! - Nho quay sống lưng lại, chụp chiếc mũ fe lên đầu. Chị Thao vẫn thư thả nhai mấy cái bánh quy. Chị yên tâm đến phạt bực tuy vậy lại hay sợ máu. Chị tốt diêm dúa mà lại trong công việc, chị cương cứng quyết và táo bạo vô cùng.

Chị Thao cầm mẫu thước trên tay Định, rồi nói: "Định ởnhà. Lần này nó quăng quật ít, hai đứa đi cũng đủ", rồi kéo tay Nho, vác xẻng lên vai đi ra cửa.

Định trong nhà trực điện thoại. Lòng cô nóng như lửa đốt. Bao quanh chỉ thấy khói bom mù mịt cùng tiếng cao xạ nã nhau chan chát. Địch tiến công dữ quá cơ mà cũng may những anh cao xạ, thông tin và công binh vẫn kịp bỏ ra viện cho bố cô gái.

Nửa tiếng sau, chị Thao về, bình tâm mệt lả và cáu kỉnh. Đại nhóm trưởng đã sở hữu thông tin. Anh tế nhị cảm ơn tía cô gái.

Nho cũng về, bình thản và ướt sũng. Cô vừa rửa mặt ở bên dưới suối lên, đẹp và lạnh buốt như một que kem trắng.

Cả tổ suy nghĩ ngợi một lúc rồi buổi tối lại đi ra đường luôn. Bọn họ đi phá bom trong mẫu không khí vắng lặng đến ghê người. Ba cô bé thao tác rất nhanh và thành thục. Hai mươi phút sau, một hồi còi, rồi hồi còi thứ hai nổi lên. đa số tiếng bom nổ vang trời xé toang không khí yên lặng. Mùi thuốc 32 bom bi đát nôn, khu đất đá rơi lộp bộp, tung đi âm thầm trong những vết mờ do bụi cây.

Thao và Định vẫn định ra về. Nhưng tự dưng họ phát hiện ra Nho đã trở nên thương. Hầm của Nho bị sập khi cả nhì quả bom của chị cùng phát nổ.

Định và Thao chuyển Nho về. Dấu thương ko sâu lắm tuy nhiên bom nổ gần đề nghị Nho bị choáng. Chúng ta tự lo chăm sóc cho cô gái vì không muốn làm phiền đối chọi vị. Lát sau, Nho sẽ thiếp đi.

Hai cô nàng ngồi yên lặng quan sát nhau. Họ vẫn nuốt hầu như giọt nước đôi mắt vào trong vì bây giờ phải giữ làm thế nào cho cứng cỏi. Chị Thao hát, đông đảo giai điệu sai với lạc nhịp. Nhưng rất cần được hát. Hát để quên đi với để vững tin hơn.

Có một đám mây, một đám nữa rồi thêm đám nữa kéo đến cửa hang. Khung trời đen đi và cơn dông ào đến bất ngờ đột ngột như một đổi khác bất thường trong trái tim con bạn vậy. Ở rừng mùa này xuất xắc thế. Trời mưa. Tuy vậy là mưa đá. Định nhận thấy và yêu thích cầm một viên đá bé dại thả vào lòng bàn tay của Nho, vui thích và cuống cuồng.

Mưa tạnh vô cùng nhanh. Định đột thẫn thờ với nuối tiếc. Nhưng cô không tiếc rất nhiều viên đá nhỏ. Cô đã nhớ về mẹ, về những ngôi sao 5 cánh to trên bầu trời thành phố, lưu giữ bà chào bán kem, nhớ tuyến phố nhựa... Trận mưa đã vô tình đả xoáy mạnh tay vào những kỷ niệm trong tâm hồn của cô bé xa quê.

=>Xem bỏ ra tiết: Những bài xích văn chủng loại hay nhất bài viết số 2 văn 10 đề 1

Đề 2: Hãy tưởng tượng mình là Xi - Mông, nhắc lại chuyện cha của Xi - Mông

Bài làm

Đứa trẻ nào cũng có cho bản thân một mái ấm gia đình để nằm trong về, vị trí ấy có cha, có người mẹ và gồm tình yêu thương. Tôi cũng đều có một mái ấm gia đình với chị em của tôi là bạn mẹ dịu dàng êm ả và tốt nhất có thể thế gian, tuy vậy tôi luôn luôn thiếu thốn tình yêu của thân phụ và tôi bi đát vì sự khiếm khuyết ấy. Tình yêu của chị em có nguôi đi phần nào hầu như sầu vương trong tôi cơ mà mỗi lần anh em cùng lớp rước chuyện tôi ko có phụ thân ra làm chủ đề thì trái tim tôi lại ko có gì kìm được phần đông cơn nhức thắt.

Hôm ấy, đông đảo chuyện bởi vậy lại lập lại, lần này, khi bọn chúng sẵng giọng cơ mà thét vào mặt tôi rằng: “Tụi bây biết không, thằng này không tồn tại cha!”. Tôi đang không thể kìm chế được cơn giận dữ mà xả thân đánh đến tên vừa hét ra lời nói ấy một quả đấm thật mạnh rồi chạy thật nhanh khỏi hồ hết lời buôn chuyện cay nghiệt kia. Tôi cứ cụ chạy, cứ cụ chạy, tôi chạy là quanh đó cánh đồng cùng ngồi bệt bên ven một bé sống, khóc nức nở. Tại sao? tại sao? ai ai cũng có cha, tôi lại không có cha. Dù cho là mẹ thương yêu và âu yếm cho tôi rất tinh tế thì tôi vẫn yêu cầu lắm một tín đồ cha, những lần tôi thấy đứa bạn được thân phụ cõng, được phụ thân mua cho mẫu này, chiếc kia, tôi thấy mình cô đơn và muốn sao mình cũng đều có một người phụ vương như vậy, mình vẫn được phụ vương yêu, phụ thân bế, phụ vương chiều, thật hạnh phúc biết bao. Cơ mà nếu chỉ vậy thôi có lẽ rằng tôi vẫn quen dần và vì chưng có mênh mông tình người mẹ nên tôi sẽ chẳng đau khổ đến thay nếu không xẩy ra lũ các bạn khinh thường rằng bản thân là người con không cha. “Con ko cha”, nghe sao nhưng mà xót xa quá, tôi úp khía cạnh khóc, đôi mắt tôi chạm vào dòng xoáy nước đang chảy và tự nhiên và thoải mái tôi ý muốn dìm bản thân xuống chiếc sống lắm lắm. Chết rồi, tôi sẽ không thể bị anh em trêu chọc, bị điện thoại tư vấn là đứa con hoang không tồn tại cha. Tôi ngồi lặng lẽ âm thầm bên bờ sông, nước mắt cứ chảy, để ý đến tự tử cứ len lỏi trong đầu tôi, chìm đi khi tôi chú ý đến đông đảo đám mây hồng tốt những con cá mà lại rồi lại cứ vắt nổi lên khiến cho tôi chẳng mong về nhà. Tôi lại khóc. Bất ngờ, tôi lag mình vì gồm bàn tay ai kia nặng trịch để trên vai và tiếp đó, giọng nói trầm hùng.

– nhỏ xíu con ơi, vấn đề gì khiến cho con ảm đạm đến thế…

Tôi quay lại. Một bạn thợ cùng với hàm râu đen và mái đầu dợn từng sợi, đang chú ý nhìn tôi, tôi đoán chú là một trong những người thợ rèn. Thấy chú to mập nhưng có vẻ như là bạn hiền hậu, tôi đùng một cái muốn mang hết tấm tức kể cho chú nghe:

– Tụi nó đánh bé vì con không tồn tại cha.

Người thợ nhân hậu với đôi mắt sáng mỉm cười:

– Sao kỳ viên vậy… ai cũng có phụ vương mà con.

Câu nói ấy càng khiến cho tôi đâu đớn làm cho sao, tôi quay phương diện đi:

– Nhưng bé không có.

Tôi lại cúi người xuống nức nở, chú ấy dường như không nỡ để trẻ em khóc, ngay lập tức bế tôi lên với nói:

– Nín khóc đi con. Chú đang dắt nhỏ về cùng với mẹ. Bà mẹ con đã chỉ mang lại biết cha ở đâu.

Tôi đột nhiên thấy bình an và yên ổn tâm trong tầm tay chú, tôi chuyển tay ôm cổ chú, rồi nín khóc. Chú đưa tôi về nhà, lúc ấy trời đã gần tối, từ xa tôi sẽ thấy bà mẹ đang đứng sinh sống cửa y hệt như đang chờ tôi. Chắc rằng mẹ lo mang đến tôi lắm vì tôi ít khi tới trường về muộn như thế. Vừa xuống khỏi tay chú thợ, tôi tức thời chạy ngay lập tức tới ôm lấy mẹ, bà bầu nhìn tôi, ánh mắt ánh lên sự im tâm. Cầm cái mũ trên tay, chú thợ tiến lại sát hai bà mẹ con tôi, ngượng nghịu ấp úng.

– Thưa cô, tôi gặp cháu đi lạc bên cạnh bến sông…

Tôi ấm ức, mếu máo:

– không phải mẹ ơi, con mong muốn nhảy xuống sông. Trên tụi nó tiến công con… Tụi nó đánh nhỏ vì con không có cha.

Nói xong, tôi hơi hối hận bởi vì những lời của mình làm chị em đau lòng, bà mẹ ôm tôi vào lòng, rơi nước mắt. Tuy thế tôi không để tâm lắm cho điều ấy, tôi chạy cấp tốc đến vị trí chú thợ rèn với đánh liều:

– Chú làm thân phụ con được không…

Chú không trả lời, sợ hãi chú từ chối, tôi nói không vì dự:

– nếu chú không chịu đựng làm thân phụ của con, nhỏ sẽ nhảy xuống sông.

Chú nghe câu đó liền chấp nhận đồng ý:

– Được chứ sao không, ma lanh con.

Và tôi lưu giữ mình không biết tên chú:

– Chú tên gì để có ai hỏi thì bé nói.

– Philip.

Ngày hôm sau đến lớp, khi đàn trêu chọc tôi ngày hôm trước lại khiến chuyện, tôi dõng dạc khiến cho chúng không còn nói được câu nào:

– cha tao tên Philip.

Nói xong xuôi câu ấy, tôi định quay sống lưng bỏ đi nhưng bầy chúng định tiến công tôi, may sao gồm thầy giáo can thiệp, gửi tôi về nhà, tôi bước tiến theo thầy, trong tâm địa đầy từ hào, bỏ lại sau sống lưng sự ngơ ngác cùng tức điên của đám bạn xấu. Tôi tin tôi đã thắng!

=>Xem chi tiết: Những bài xích văn mẫu hay nhất nội dung bài viết số 2 văn 10 đề 2

Đề 3: sau khoản thời gian tự tử ngơi nghỉ giếng Loa Thành, xuống Thủy Cung, Trọng Thủy sẽ tìm thấy Mỵ Châu.

Bài làm

Trọng Thủy tỉnh dậy thì bàng hoàng nhận biết mình đang ở giữa bạt ngàn biển nước. Hầu hết tầng san hô cứ liên tiếp nối nhau làm bít khuất tầm nhìn. Xung quanh chàng khi ấy chỉ gồm nước và những bọn cá tung tăng tập bơi lội.

Trọng Thủy vẫn còn ngơ ngác. Con trai dấn bước tiến miễn cưỡng và không phương hướng. Tuy vậy vừa thoát khỏi đám san hô, Trọng Thủy đã bị bốn năm hình nhân độc đáo mình người đầu tôm cá tự đâu kéo cho trói chặt gửi đi. Trọng Thủy được đưa đến một hoàng cung nguy nga lộng lẫy, mẫu mà đại trượng phu chưa lúc nào gặp sinh sống trên trần. Phần nhiều ngôi nhà tráng lệ sáng trưng màu ngọc, có khá đầy đủ lính canh và fan hầu ra vào tấp nập. Qua tứ năm lần cửa ngõ canh như thế, Trọng Thủy bị tóm gọn vào quỳ sống trong đại điện. Một tên quân nhân trong nhóm người kia cũng quỳ xuống với thưa:

– Thưa công chúa! đàn thuộc hạ bắt được tên này ở ngoài cổng điện. Coi chừng hắn đến đây có ý gian tà, xin công chúa chỉ dẫn xét tội.

Người ngồi trên cơ lên tiếng. Trọng Thủy nghe thấy quen quen nhưng lại mặt fan kia bao bọc kín nên đại trượng phu không nhìn rõ.

– Này, anh kia! Anh trường đoản cú đâu tới mà lại lạc đến đây?

– Dạ, bẩm! Tôi fan trần, vì ngờ bạn tình vẫn ở trong giếng nước đề xuất mới lao bản thân xuống giếng rồi bị lạc cho nơi đây.– Vậy anh thương hiệu gì?– Tôi là Trọng Thủy, là nam nhi của Triệu Đà Vương.– Ta nghe nói ở trên trần, ngươi gây nên nhiều tội ác mang đến nhân dân Âu Lạc, khiến cho họ vô cùng oán thù thán. Điều đó tất cả đúng tốt không?

Trọng Thủy khôn xiết ngạc nhiên. Ngạc nhiên một người hoàn toàn xa kỳ lạ lại biết ngọn ngành các chuyện của mình. Biết là cần thiết chối, Trọng Thủy bèn viện lý do:

– tình thực tôi cũng là làm theo ý của vua cha.

– bên ngươi lại còn định chối tội tốt sao? fan ngồi trên điện kia nổi nóng. Bên ngươi giả vờ sang mong hòa Âu Lạc, xin cưới công chúa Mị Châu để chờ cơ hội trộm nỏ thần đã là một tội. Hung ác hơn, ngươi lại mang đến quân bộ đội sang giầy xéo giáo khu nước Nam khiến cho muôn dân kêu gào trong đau khổ. Không hầu hết thế, đơn vị ngươi còn nhẫn trung tâm bức chết vua Âu Lạc, bức chết người bà xã thủy bình thường mà ngây thơ khù khờ của mình. Với bằng ấy tội danh nhà ngươi còn hy vọng đổ lỗi mang lại ai?

Trọng Thủy tái mặt, đo đắn người ngồi trên điện là ai. Nhưng sợ quá, nam nhi cúi đầu nhấn tội:

- Thưa công chúa! Tôi biết mình có tội phệ nhưng tôi một lòng thương yêu Mị Châu, ngày đêm mong ngóng được chạm chán nàng để tỏ bày nỗi lòng ân hận.

– hiện thời nhà ngươi mới hối hận thì có giải quyết được gì đâu?– Tôi biết vậy. Tuy thế ngày xưa, Mị Châu bởi vì rất ngọt ngào tôi mà lại nghe tôi tất cả. Tôi yêu thương thương bạn nữ thật tôi sẽ lừa dối trái tim trong lành của thanh nữ nên tôi day ngừng lắm. Đến khi cô gái mất đi tôi bắt đầu biết dù có là vua Âu Lạc tuy thế nếu mất Mị Châu, cuộc sống đời thường của tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi cực kỳ muốn chạm chán nàng để tối thiểu được nói với phái nữ sự ăn năn hận của tôi.

– Trọng Thủy! chàng hãy ngẩng mặt lên và quan sát xem thiếp là ai?– phụ nữ là… Mị Châu!– Vâng thiếp chính xác là Mị Châu. Sau thời điểm thiếp bị tiêu diệt đi, vua Thủy Tề đã cực kỳ thương tình mà nhận thiếp làm bé gái. Vì vậy thiếp mới được ở khu vực đây.– Mị Châu! Ta xin lỗi nàng. Vì chưng ta mà bạn nữ phải chịu bao đau khổ. Bây bấy lâu ta chỉ cầu được chạm chán nàng. Ta sẵn sàng bỏ đi tất cả để được cùng đàn bà sống vào hạnh phúc. Hãy tha thứ mang lại ta.

– Thiếp mừng vì chưng chàng đã nhận được ra lầm lỗi. Nhưng bọn họ không thể sống với nhau. Nếu có tác dụng như vậy, người đời vẫn nhạo báng bọn họ mãi mãi. Không được sống với nhau coi như cũng là một sự trừng phạt xứng danh với rất nhiều lỗi lầm quá to của chúng ta ở trên hạ giới. Thiếp đang đợi thời nay từ thời trước và chỉ và để được nói với chàng một câu thôi: hãy sinh sống sao cho giỏi trong đông đảo ngày tới đây để bù đắp cho đều gì mà chúng ta đã gây ra.

Mị Châu vừa nói hoàn thành câu thì cả hoàng cung nguy nga bất chợt biến tức thì đâu mất. Bao bọc vắng lặng chỉ với trơ lại 1 mình Trọng Thủy. Chàng ân hận mà yên câm không nói được. Vết dơ dáy mà phái mạnh đã khiến ra chắc rằng chỉ bao gồm nước biển lớn Đông xô dạt nghìn đời mới mong mỏi xóa được.

Trọng Thủy cứ ngồi đó hàng chục ngày đêm. Cùng rồi ngần ngừ tự bao giờ. đấng mày râu đã hóa thành người đá. Sau này hàng mấy trăm năm, có tín đồ lặn xuống biển Đông tìm ngọc quý vẫn còn đó nhìn thấy một tảng đá hình người đau đớn khổ não đã dang hai cánh tay ra như cầu xin ai đó một điều gì.

=>Xem chi tiết: Những bài văn mẫu hay nhất bài viết số 2 văn 10 đề 3

Đề 4: kể lại một kỉ niệm thâm thúy của anh (chị) về tình cảm mái ấm gia đình hoặc tình bạn, tình thầy trò theo ngôi đề cập thứ nhất

Bài làm

Mỗi khi trở lại viếng thăm quê tôi lại ra khu vườn của ông nội, lại chiêm ngưỡng cảnh vật vật với nhớ về ông, bạn ông mà lại tôi vô cùng yêu mến và kính trọng. Ông sẽ ra đi mãi mãi, không hề bên tôi để dõi theo cuộc sống tôi nữa, nhưng mà hình hình ảnh của ông thì mãi mãi trong thâm tâm trí tôi.

Khi còn sinh sống ông là 1 trong những người rất lớn lớn, bàn tay lớn bè, làn domain authority ngăm đen, sần sùi thô ráp, khuôn mặt ông rất hiền khô phúc hậu, luôn nở thú vui trước niềm vui của nhỏ cháu. Ông siêu yêu cây nên rất phù hợp trồng cây, cứ hở ra ở đâu là ông lại trồng cây vào khu vực đó. Vì vậy vườn cửa của ông có khá nhiều cây, cả cây cảnh và cây ăn quả.

Hàng ngày, sau khi đã làm ngừng việc lặt vặt trong nhà giúp con cháu, ông thường ra vườn cây để siêng sóc, nhìn nghĩa từng cây. Ông bảo, ví như lắng tai ông hoàn toàn có thể nghe được tiếng xì xẩm thì thầm của cây. Ông tôi giỏi bịt đôi mắt tôi giữa vườn cây, ông dạy tôi phương pháp lắng nghe: giờ đồng hồ chim hót, giờ đồng hồ ve, tiếng dế, tiếng là cây rào rạo khua lên những bản nhạc im bình thôn dã. Cùng với lòng yêu vạn vật thiên nhiên mà ông sẽ truyền cảm hứng, tôi cảm thấy được loại mát lành của gió mơn man, mẫu ran rát của nắng nóng hè bên trên da, mùi đất, mùi hương nồng nồng của những con mưa hè cấp vã… Ông tôi call cái giây phút tĩnh yên ổn đứng thân vườn cây đó là “cảm nhận sự sống”.

Tuổi già đã đi đến với ông sau bao khó khăn vất vả của cuộc đời, dường như ông đã có linh cảm không xuất sắc về điều nào đấy đến cùng với mình. Một chiều, ông dần tôi ra vườn. Ông chỉ các cái là vàng cất cánh bay lìa khỏ cảnh, nói “Đó là ông.” Ông chỉ những cái lá xanh non mỡ mang vẫn bé trên cây “Đó là cháu”. Tôi hỏi tại sao. Ông đã lý giải cho tôi quy luật của việc sinh tồn, nhỏ người cũng tương tự cây là, lúc lá đã già, tín đồ đã già sẽ ra khỏi cây, y hệt như con bạn rời khỏi cuộc đời, nhường chỗ cho bé cháu. Lúc đó tôi cũng chưa hiểu hết được những ý nghĩa sâu sắc qua tiếng nói của ông, mà lại chỉ mơ hồ, một nét bi ai hiện lên trên hai con mắt của ông.

Tôi béo dần trong tình ngọt ngào và dạy dỗ của ông, mà lại tôi không được sống cùng ông vì phụ huynh phải chuyển công tác làm việc lên thành phố. Tôi cũng đuổi theo kịp với đa số phồn hoa địa điểm phố thị, quen thuộc với cuộc sống đời thường tập nập và bên cạnh đó có thời gian tôi vẫn quên ông.

Tôi lớn lên, học tập cũng nhiều, không nhiều có thời hạn về thăm ông hơn. Mỗi khi trở về viếng thăm ông, tôi nhận thấy sự già đi trên khuôn mặt ông, mà lại tôi không có rất nhiều thời gian để quan tâm ông. Tôi thấy yêu đương ông tuy thế vì yếu tố hoàn cảnh tôi phải tạm biệt ông. Thấy sức khỏe ông bớt sút, tôi nhắc nhở ông hãy giữ lại gìn mức độ khỏe. Sức khỏe ông đã biến hóa nhưng ông vẫn quan tâm vườn cây, vẫn sớm hôm lấy cây làm fan bạn.

Xem thêm: Từ Điển Anh Việt " Leading Là Gì, Định Nghĩa

Rồi ông ngã bệnh, tôi chạy về thăm ông, ông nằm đó, ánh mắt vẫn nhìn tôi trìu mến, tình cảm ông giành cho tôi vẫn luôn luôn đầy ắp. Ông sẽ giống chiếc là lìa cảnh, xa lánh tôi mãi mãi. Tôi hiểu được trọng tâm nguyện của ông, đã đề nghị giữ căn vườn làm kỉ niệm và nạm ông chăm lo nó. Khu vườn là cảm tình mà ông đã dành riêng cho đời cho nhỏ cháu, là hiện tại thân của ông. Lúc tôi không hề ông nữa, dẫu vậy còn quần thể vườn, do vậy mỗi khi về thăm quê, tôi lại được gặp gỡ ông tại vườn này.